Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

Chộn rộn Xuân



Những ngày cuối năm, thời gian như ngưng đọng trên từng chiếc lá. Chiếc lá chênh chao, nuối tiếc không nỡ lìa cành. Không khí Xuân tràn khắp phố, ủ trên những búp mai, len vào nhánh quất ửng vàng, chui cả vào dãy hàng bánh mứt rộn ràng đầu chợ. Xuân món mén gần ngõ nhà, cánh cổng náo nức thay màu sơn mới, phủ xanh ươm sắc thịnh vượng.




Những ngày giáp Tết, em xúng xính nói cười, háo hức dọn dẹp vườn tược. Em chăm khoảnh sân trước kỹ càng như chăm nàng tiểu thư đỏng đảnh. Mấy chậu cúc vàng rộ lên màu tươi tắn, nụ chúm chím thẹn thùng. Bậc thềm cũng hoan hỉ với màu gạch đỏ, ngọn cỏ xanh vươn chen lên, góp vào khí Xuân hương vị đồng nội, dịu lành, thanh trong.



Ảnh minh họa

Năm nay, em chạm ngõ Xuân nhẹ nhàng hơn, vơi đi niềm thao thức. Em đã bớt nỗi bồi hồi, bớt sự nhớ nhung và mong đợi. Em đã thôi ngóng chờ những ngày cận kề, bỏ lại mọi ưu phiền, vứt hết mọi lo toan, ùa chạy về quê hương, thì thầm những lời thương nhớ. Em đã thôi là đứa con xa quê, thôi run rẩy nỗi niềm xa xứ. Năm nay, em chộn rộn giữa lòng quê nhà trong những ngày cuối cùng của năm cũ.

Đón bạn từ phương xa trở về, hội ngộ với quê hương, em cảm giác một năm qua thật tràn đầy ý nghĩa. Nhìn bạn rệu rã sau chuyến đi dài, mỏi mệt sau một năm vất vả, em tự nhủ, cuộc đời vốn hư vô, được - mất thoáng như cái phẩy tay, bôn ba chi xứ người khi đất quê yên bình và ngọt thơm như thế. Đêm qua, chạm chân xuống con đường đất, bạn reo lên, vui như trẻ con được tiền mừng tuổi. Quê hương mở ra trước mắt bạn, với lồng ngực căng phồng sức Xuân, với mùi mạ non ngát hương cả cánh đồng, bạn hít hà hơi sương, gật gù bảo không đâu cho bằng quê mình. Ừ, chẳng nơi đâu yên vui hơn ngôi nhà giản dị này, ngôi nhà có hàng tre soi bóng xuống dòng sông, có bầy trẻ thơ non dại, nôn nao tấm áo mới mỗi dịp Tết đến. Ngôi nhà có đôi mắt mẹ già mong mỏi đứa con phương xa, biết Xuân này con có kịp về sum vầy với mẹ, bên bếp lửa hồng, bên nồi bánh chưng, bên bậc thềm rêu xanh phủ lối. Xuân về quê nghèo, nước mắt ngấn sâu trên đôi mắt người chờ mong.

Em đã nghe hơi Xuân thoang thoảng đầu ngõ, mở tung cửa sổ, nheo mắt trông ra. Ngoài kia, nắng vàng ươm trên dây phơi quần áo, gió lung lay sợi khói bếp cay nồng. Gió nhẹ, người vui, từng bước chân rộn rã cười nói. Ngoài kia, tiếng nảy mầm của chồi non rạo rực, vườn nhà vươn xanh, mai vàng lung liếng. Xuân đúng hẹn ghé thăm quê em, mơn man lạnh, phả vào phố phường sức sống ồn ã. Năm nay, quê nghèo đón Xuân từng bừng hơn năm cũ, vì đợt gió Đông vừa qua không mang theo trận mưa bão cuồng nộ nào. Năm nay, hàng quán đông đúc hơn, sắc người tươi mới hơn, vòng xe vội vã hơn, bánh kẹo nhà đủ đầy hơn hương vị.

Năm nay, Xuân về mang theo trái tim khao khát nhớ. Em trói sợi tình vào bình minh, gửi Xuân nỗi mong chờ về miền yêu tha thiết. Xuân về, quê nhà chộn rộn cùng Xuân vui.

(P/s: Đọc lại những lời đã rất cũ, bỗng thấy nôn nao Tết lạ thường. Lại thấy lòng cháy lên nỗi niềm đam mê xưa)

( Theo Yume )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét